Headache
Có thể là không bao giờ, có thể là sau này lúc cậu trở thành một người đàn ông đích thực cậu mới đọc được những dòng này. Hoặc có thể mai kia tớ lại tự động nói để thỏa mãn bản thân, giải thoát khỏi những cơn đau đầu và suy nghĩ.
Cậu ạ. Tớ đã chặn tất cả mọi thứ vì tớ không còn muốn nghe bất cứ thứ gì từ cậu nữa. Không chặn, tiếp tục tranh luận hoặc sẽ làm tớ tổn thương hoặc sẽ làm tớ và cậu lại lặp lại những sai lầm cũ. Và chặn, hủy kết bạn là điều cậu đã làm với tớ rất nhiều lần, cậu thích như thế đúng không? Cậu thích chặn, tớ sẽ chặn cậu mãi mãi. Công bằng mà. Thật lòng tớ chẳng thấy người lớn một tẹo nào khi làm thế này. Nhưng sao cũng được, dù sao tớ cũng chỉ là một người con gái yếu đuối một mình ở Hà Nội luôn tin vào người mình yêu và đã bị tổn thương quá nhiều.
Tớ không thể cứ yêu, cứ chờ đợi một người trưởng thành và tốt lên mãi như thế được.
Và hơn hết, cậu đã đánh mất niềm tin ở tớ.
Cậu biết cậu tàn nhẫn thế nào khi lặng mạ tớ như trước. Tớ làm sao tin cậu thêm 1 lần nữa? Người ta tin khi có lý do để tin. Sau khi chia tay, tớ đã rất khó khăn để chấp nhận tha thứ cho c thêm 1 lần. Tớ làm sao tin sau này khi cậu trở thành người quan trọng nhất cuộc đời tớ, cậu không chửi bới t thêm một và nhiều lần nữa. Cậu không hề hiểu cảm giác bị phản bội và đối xử tệ bạc là như thế nào. Là cách cậu đối xử với tớ, chính xác là nó đấy.
Khi tớ đã tha thứ, tất cả những gì cậu làm làm tớ lại mất đi thêm 1 lần nữa niềm tin về tương lai với cậu. Cậu như một đứa trẻ không biết thế nào là một người đàn ông trưởng thành đích thực. Cậu cứ sai rồi xin lỗi, tập lớn. Nhưng ai cũng có giới hạn. Và hơn hết, cậu không tôn trọng tớ, cậu xem việc tha thứ như là một điều hiển nhiên, có thể cậu không hiểu cảm xúc của tớ khi phải đấu tranh bản thân như thế nào để tha thứ cho cậu nhiều lần đến thế.
Tớ không thể chịu đựng được khi mà cậu cứ sai rồi xin lỗi, cậu yếu đuối dựa dẫm, không có chính kiến.
Niềm tin ở đâu? Khi cậu tiếp tục nói dối về mối quan hệ giữa cậu và tớ. Là bạn thân, là em họ, là bạn cùng công ty? Cậu thấy mình có bản lĩnh không? Trưởng thành không?
Tớ thấy quá mệt mỏi khi cứ đợi một người trở thành người tốt dần. Tớ đã tự cầu nguyện rằng cậu cho tớ một lý do để tin tưởng cậu. Nhưng một sự tôn trọng tối thiểu tớ cũng không nhận được khi cậu liên tục phủ nhận mối quan hệ giữa tụi mình.
Tớ không thể tin tưởng một người đàn ông chỉ giỏi đổ lỗi, dựa dẫm vào bố mẹ, sợ định kiến. Làm sao tớ cảm thấy an toàn khi người đàn ông bên cạnh mình không có khả năng bảo vệ cho mình khỏi định kiến xã hội, bảo vệ tớ ngay cả khi tớ sai và không bao giờ bỏ tớ 1 mình. Thực tế cậu đã bỏ rơi tớ rất nhiều lần, cậu đã nói tớ chấp nhận được thì yêu không thì thôi. Ok, fine. Tớ bỏ cuộc.
Có thể cậu nghĩ tớ không muốn nghiêm túc với cậu, nhưng những gì cậu làm, tớ có niềm tin gì?
Cậu chưa phải là một người đàn ông tốt, đôi khi chỉ như một đứa trẻ chỉ biết đi đổ lỗi. Nếu cậu là tớ, cậu có tin cậu không?
Tớ biết với cậu tớ chẳng là gì cả, quan trọng cậu quá quan trọng ngoại hình và thành tích. Vậy cậu cũng chẳng sao khi mình kết thúc.
Với tớ, nếu tớ không nghiêm túc thì đã không ai biết đến sự tồn tại của cậu, nhưng từ bạn bè, bố mẹ anh chị tớ dù chưa được gặp nhưng đều biết đến Đức là người yêu của Hà. Tất cả những món quà, những chiếc thiệp, chiếc tất chân, tất tay dù rất ít tiền nhưng tớ rất trân trọng hơn là những chiếc váy, những chiếc giày đắt tiền. Còn cậu? Không ít lần cậu vứt những món quà tớ tặng hoặc cho người khác hoặc quên ở đâu đó và rồi cũng chẳng nhớ, hoặc tớ tặng một món quà đầy tâm huyết cho cậu cậu sẵn sàng nói rằng cậu thích cái khác hơn.
Nhưng, tất cả đã kết thúc rồi. Cậu đã dạy tớ rất nhiều thứ, ít nhất bây giờ cậu dạy tớ cách không khóc vì một thằng đàn ông tệ, dạy tớ cần chăm sóc da mỗi tối, ăn uống đầy đủ và phải ngủ ngày 8 tiếng dù chuyện gì xảy ra chăng nữa, dạy tớ rằng yêu một người cần nhiều hơn là bất chấp để yêu không suy nghĩ. Và dù có mơ về cậu thì cũng chỉ là mơ thôi. Con người cậu trong mơ cũng chỉ là mơ.
Tớ đã tin cậu không như thế suốt 2 năm và hi vọng một ngày rất sớm cậu trưởng thành, rộng lượng, trượng nghĩa, trở thành một người đàn ông tốt nhưng giờ tớ không còn gì để bám víu và tiếp tục tin.
Không được tôn trọng, nếu tôn trọng tớ, cậu đã không thản nhiên nói tớ là bạn cùng công ty, nếu cậu tôn trọng tớ, tớ đã không phải chịu ngày sinh nhật một mình, 20/10 một mình, ngày kỉ niệm 1 năm yêu nhau mình tớ nhớ và kỉ niệm 2 năm một mình. Những ngày đó một là cực kỳ hạnh phúc vì cảm giác được trân trọng hoặc cảm giác bị bỏ rơi và tủi thân vì có người yêu như không. Những lần cậu nhớ, cậu nhớ đến cả thiên hạ, các cô, các chị trong công ty, chị Ngọc, chị của Bách và các thể loại bạn trên đời, tớ luôn là người xếp sau. Yêu cậu, cậu đâu có để ý đến cảm xúc của tớ, cậu chỉ cố gắng làm đẹp bộ mặt bản thân với đồng nghiệp, với các bạn gái xyz, với các chị, các anh, các cô, các bác. Nếu thật sự yêu và tôn trọng, những ngày đặc biệt cậu đã không để tớ một mình.
Nếu thật sự yêu tớ, cậu đã không dùng cách làm tớ tổn thương và làm tớ cảm thấy bản thân thấp kém với lý do muốn tốt cho tớ. Đấy là sự nguỵ biện để thoả mãn cho những cơn điên của bản thân. Tình yêu đích thực với tớ không phải vậy.
Hành trình nhận ra bản thân không được tôn trọng, hành trình mất hết niềm tin, hành trình chấp nhận và khám phá giới hạn đã trải qua để rồi chọn cách kết thúc ở đó. Vậy đấy.
Cậu ạ. Tớ đã chặn tất cả mọi thứ vì tớ không còn muốn nghe bất cứ thứ gì từ cậu nữa. Không chặn, tiếp tục tranh luận hoặc sẽ làm tớ tổn thương hoặc sẽ làm tớ và cậu lại lặp lại những sai lầm cũ. Và chặn, hủy kết bạn là điều cậu đã làm với tớ rất nhiều lần, cậu thích như thế đúng không? Cậu thích chặn, tớ sẽ chặn cậu mãi mãi. Công bằng mà. Thật lòng tớ chẳng thấy người lớn một tẹo nào khi làm thế này. Nhưng sao cũng được, dù sao tớ cũng chỉ là một người con gái yếu đuối một mình ở Hà Nội luôn tin vào người mình yêu và đã bị tổn thương quá nhiều.
Tớ không thể cứ yêu, cứ chờ đợi một người trưởng thành và tốt lên mãi như thế được.
Và hơn hết, cậu đã đánh mất niềm tin ở tớ.
Cậu biết cậu tàn nhẫn thế nào khi lặng mạ tớ như trước. Tớ làm sao tin cậu thêm 1 lần nữa? Người ta tin khi có lý do để tin. Sau khi chia tay, tớ đã rất khó khăn để chấp nhận tha thứ cho c thêm 1 lần. Tớ làm sao tin sau này khi cậu trở thành người quan trọng nhất cuộc đời tớ, cậu không chửi bới t thêm một và nhiều lần nữa. Cậu không hề hiểu cảm giác bị phản bội và đối xử tệ bạc là như thế nào. Là cách cậu đối xử với tớ, chính xác là nó đấy.
Khi tớ đã tha thứ, tất cả những gì cậu làm làm tớ lại mất đi thêm 1 lần nữa niềm tin về tương lai với cậu. Cậu như một đứa trẻ không biết thế nào là một người đàn ông trưởng thành đích thực. Cậu cứ sai rồi xin lỗi, tập lớn. Nhưng ai cũng có giới hạn. Và hơn hết, cậu không tôn trọng tớ, cậu xem việc tha thứ như là một điều hiển nhiên, có thể cậu không hiểu cảm xúc của tớ khi phải đấu tranh bản thân như thế nào để tha thứ cho cậu nhiều lần đến thế.
Tớ không thể chịu đựng được khi mà cậu cứ sai rồi xin lỗi, cậu yếu đuối dựa dẫm, không có chính kiến.
Niềm tin ở đâu? Khi cậu tiếp tục nói dối về mối quan hệ giữa cậu và tớ. Là bạn thân, là em họ, là bạn cùng công ty? Cậu thấy mình có bản lĩnh không? Trưởng thành không?
Tớ thấy quá mệt mỏi khi cứ đợi một người trở thành người tốt dần. Tớ đã tự cầu nguyện rằng cậu cho tớ một lý do để tin tưởng cậu. Nhưng một sự tôn trọng tối thiểu tớ cũng không nhận được khi cậu liên tục phủ nhận mối quan hệ giữa tụi mình.
Tớ không thể tin tưởng một người đàn ông chỉ giỏi đổ lỗi, dựa dẫm vào bố mẹ, sợ định kiến. Làm sao tớ cảm thấy an toàn khi người đàn ông bên cạnh mình không có khả năng bảo vệ cho mình khỏi định kiến xã hội, bảo vệ tớ ngay cả khi tớ sai và không bao giờ bỏ tớ 1 mình. Thực tế cậu đã bỏ rơi tớ rất nhiều lần, cậu đã nói tớ chấp nhận được thì yêu không thì thôi. Ok, fine. Tớ bỏ cuộc.
Có thể cậu nghĩ tớ không muốn nghiêm túc với cậu, nhưng những gì cậu làm, tớ có niềm tin gì?
Cậu chưa phải là một người đàn ông tốt, đôi khi chỉ như một đứa trẻ chỉ biết đi đổ lỗi. Nếu cậu là tớ, cậu có tin cậu không?
Tớ biết với cậu tớ chẳng là gì cả, quan trọng cậu quá quan trọng ngoại hình và thành tích. Vậy cậu cũng chẳng sao khi mình kết thúc.
Với tớ, nếu tớ không nghiêm túc thì đã không ai biết đến sự tồn tại của cậu, nhưng từ bạn bè, bố mẹ anh chị tớ dù chưa được gặp nhưng đều biết đến Đức là người yêu của Hà. Tất cả những món quà, những chiếc thiệp, chiếc tất chân, tất tay dù rất ít tiền nhưng tớ rất trân trọng hơn là những chiếc váy, những chiếc giày đắt tiền. Còn cậu? Không ít lần cậu vứt những món quà tớ tặng hoặc cho người khác hoặc quên ở đâu đó và rồi cũng chẳng nhớ, hoặc tớ tặng một món quà đầy tâm huyết cho cậu cậu sẵn sàng nói rằng cậu thích cái khác hơn.
Nhưng, tất cả đã kết thúc rồi. Cậu đã dạy tớ rất nhiều thứ, ít nhất bây giờ cậu dạy tớ cách không khóc vì một thằng đàn ông tệ, dạy tớ cần chăm sóc da mỗi tối, ăn uống đầy đủ và phải ngủ ngày 8 tiếng dù chuyện gì xảy ra chăng nữa, dạy tớ rằng yêu một người cần nhiều hơn là bất chấp để yêu không suy nghĩ. Và dù có mơ về cậu thì cũng chỉ là mơ thôi. Con người cậu trong mơ cũng chỉ là mơ.
Tớ đã tin cậu không như thế suốt 2 năm và hi vọng một ngày rất sớm cậu trưởng thành, rộng lượng, trượng nghĩa, trở thành một người đàn ông tốt nhưng giờ tớ không còn gì để bám víu và tiếp tục tin.
Không được tôn trọng, nếu tôn trọng tớ, cậu đã không thản nhiên nói tớ là bạn cùng công ty, nếu cậu tôn trọng tớ, tớ đã không phải chịu ngày sinh nhật một mình, 20/10 một mình, ngày kỉ niệm 1 năm yêu nhau mình tớ nhớ và kỉ niệm 2 năm một mình. Những ngày đó một là cực kỳ hạnh phúc vì cảm giác được trân trọng hoặc cảm giác bị bỏ rơi và tủi thân vì có người yêu như không. Những lần cậu nhớ, cậu nhớ đến cả thiên hạ, các cô, các chị trong công ty, chị Ngọc, chị của Bách và các thể loại bạn trên đời, tớ luôn là người xếp sau. Yêu cậu, cậu đâu có để ý đến cảm xúc của tớ, cậu chỉ cố gắng làm đẹp bộ mặt bản thân với đồng nghiệp, với các bạn gái xyz, với các chị, các anh, các cô, các bác. Nếu thật sự yêu và tôn trọng, những ngày đặc biệt cậu đã không để tớ một mình.
Nếu thật sự yêu tớ, cậu đã không dùng cách làm tớ tổn thương và làm tớ cảm thấy bản thân thấp kém với lý do muốn tốt cho tớ. Đấy là sự nguỵ biện để thoả mãn cho những cơn điên của bản thân. Tình yêu đích thực với tớ không phải vậy.
Hành trình nhận ra bản thân không được tôn trọng, hành trình mất hết niềm tin, hành trình chấp nhận và khám phá giới hạn đã trải qua để rồi chọn cách kết thúc ở đó. Vậy đấy.
Tớ yêu cậu rất nhiều.
Trả lờiXóaVì thế tớ chấp nhận tất cả, kể cả sự thù ghét này.
Tớ nghĩ cậu đang hiểu nhầm một số thứ, nhưng tớ cũng hoàn toàn xứng đáng nhận sự chỉ trích này.
Dù sao thì việc làm cậu buồn là điều sai lầm nhất của tớ rồi.
Xin lỗi cậu - người mà tớ luôn trân trọng.
Và cảm ơn cậu rất nhiều vì mọi thứ. Đối với tớ cậu luôn là một trong những người tuyệt vời nhất, dù thế nào đi chăng nữa!
Trả lờiXóa